[Dịch] Tọa Khán Tiên Khuynh

/

Chương 136: Manh mối về những hài nhi (1)

Chương 136: Manh mối về những hài nhi (1)

[Dịch] Tọa Khán Tiên Khuynh

Thác Na Nhi Liễu

5.033 chữ

06-11-2025

Nguyên Thần dường như rất hứng thú với việc trị bệnh cứu người, sáng sớm hôm sau đã đến ngoài thành, quan sát tình hình hồi phục của những đứa trẻ.

Quý Ưu sau đó cũng tới ngoài thành, đứng trước quán cháo của Ngụy Nhụy, vừa phát cháo vừa cùng Khuông Thành dõi theo cảnh tượng này.

Thanh Vân có câu cổ ngữ rằng bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như tằm rút.

Thế nhưng dưới sự trị liệu của Đan Tông Diệu Thuật, những đứa trẻ, bao gồm cả Khánh Oa, đều đã khôi phục tinh khí thần trong thời gian ngắn.

Họ có thể dùng Đan khí áp chế phong tà xâm nhập cơ thể, thậm chí dẫn nó ra ngoài, lại càng có thể dùng Đan quang đi thẳng vào bệnh căn của người bệnh.

Thuốc viên thông thường uống với nước, cần thời gian hòa tan, phát huy tác dụng, đôi khi còn bị hạn chế bởi sự hấp thu của người bệnh.

Nhưng trong tay Đan sư, lại có thể dùng Đan khí để thúc đẩy, hiệu quả tức thì.

Đây đã vượt xa phạm trù "chữa trị", mà thật sự là diệu thủ hồi xuân.

Khuông Thành mang phong thái quân tử, hành sự luôn giữ vẻ điềm nhiên trước vinh nhục, vậy mà khi thấy thuật pháp huyền diệu như vậy cũng phải thốt lên không thể tin nổi.

"Ta trước đây chưa từng thấy Đan sư, mấy ngày gần đây liền nghĩ, nếu đại phu bình thường cũng có thủ đoạn này, có lẽ..."

"Đây là thế giới mà chỉ tu tiên giả mới có thể tiếp xúc, vô tình thấy được một góc cũng đừng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều rồi sẽ càng thêm phẫn thế tật tục."

Khuông Thành nghe lời Quý Ưu bỗng sững người, sau đó liền tỉnh táo lại.

Thật ra thế gian này có rất nhiều chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của phàm nhân, nhưng những chuyện đó đều không phải là thứ mà phàm nhân có thể chạm tới.

Giống như việc Nguyên Thần chỉ tùy ý ra tay đã khiến người ta tung hô là thần y, cũng chỉ là thuật pháp cơ bản nhất của đệ tử Đan Tông họ.

Khuông Thành trầm mặc một lát rồi thở dài: "Quý huynh nói không sai, nếu không phải có ngươi, những đứa trẻ nghèo khổ này có lẽ đã phải chết ở đây, làm sao có thể được dùng thần tiên diệu thuật này."

Quý Ưu quay đầu nhìn hắn: "Cũng không hoàn toàn là do ta."

"?"

"Nguyên Thần tiểu tử này, thực chất trong cốt tủy là người lương thiện, cũng dễ được khích lệ, chỉ cần vài lời hay là hăng hái không ngừng. Chỉ là trước đây hắn vẫn luôn ở Đan Tông, chưa từng nghĩ mình nên sống thế nào, cho nên lời ngươi vừa nói, có lẽ sẽ có khả năng trở thành hiện thực."

"Vừa rồi...?"

"Nguyên Thần là đệ tử thân truyền của Đan Tông, cũng rất có khả năng sẽ trở thành Chưởng giáo Đan Tông kế nhiệm, mà những gì hắn suy nghĩ, sẽ là con đường tương lai của Đan Tông."

Khuông Thành nghe vậy sững sờ, hai chữ "thân truyền" nổ vang trong đầu: "Quý huynh làm sao lại quen biết đệ tử thân truyền của Đan Tông?"

Quý Ưu khoanh tay, đứng cạnh đám cỏ dại còn vương sương sớm: "Ta bị Thiên Thư Viện phái đến Kỳ Lĩnh, gặp Nguyên Thần đi tìm tỷ tỷ của hắn, liền giúp hắn cứu tỷ tỷ ra."

Ngụy Nhụy vẫn luôn ngoan ngoãn lắng nghe bên cạnh, lúc này bỗng dừng muỗng cháo: "Nhưng ta vừa rồi nghe Nguyên công tử gọi Quý công tử là tỷ phu?"

"À... Hắn quả thực muốn gả tỷ tỷ cho ta, nhưng bị ta từ chối rồi."

Khuông Thành nghe xong lập tức nhíu mày: "Quý huynh hồ đồ, vì thiên hạ vạn dân, nữ tử có thân phận như vậy đương nhiên phải cưới!"

Quý Ưu khóe miệng giật giật mấy cái: "Ngươi quên người lần trước ta mang đến nhà ngươi rồi sao?"

Khuông Thành nghe xong hơi sững người, nhớ tới vị tiên tử ngồi trong sân nhà hắn nghe lén, cuối cùng dùng một ngón tay bẻ gãy cành cây.

Vị tiên tử kia, dường như không dễ chọc vào.

"Quý huynh thật sự là quá mức trêu hoa ghẹo nguyệt rồi!"

"Sao lại nói vậy, chẳng lẽ dung mạo xuất chúng là lỗi của ta sao?"

Quý Ưu có chút tức giận, oán trách thế đạo bất công.

Chỉ vì dung nhan kinh diễm lòng người này, ta liền phải nỗ lực gấp trăm lần mới có được thực lực xứng với nhan sắc, nỗi gian truân trong đó lại biết tỏ cùng ai.

"Nhưng Quý huynh thiên phú dị bẩm, tự nhiên có thể cưới cả hai."

Khuông Thành nói chắc như đinh đóng cột: "Thêm sự trợ giúp của Đan Tông, sau khi khai chi tán diệp liền có thể trở thành thế gia ở Phong Châu, có ngươi trấn giữ, bách tính quê nhà sẽ sống tốt hơn một chút, còn hơn để cho Phụng Tiên Sơn Trang kia cả ngày dương oai diễu võ."

"Cái lối suy nghĩ này của ngươi..."

Quý Ưu chép miệng, thầm nghĩ lối suy nghĩ này của ngươi quả thật khác thường.

Trước đây thấy nhân thế bất công, ta luôn nghĩ dùng thực lực để chinh phục thế giới, kết quả ngươi lại khuyên ta dùng mỹ sắc.

Khai chi tán diệp...

Thật khiến bậc quân tử phải đỏ mặt!

Quý Ưu không biết đã nghĩ tới điều gì, thầm nghĩ ngươi đúng là một tên thư sinh đầu óc đen tối!

Ngụy Nhụy nghe họ nói chuyện, không khỏi khẽ chớp mắt.

Nàng thường ngày ở cùng Trường Lạc quận chúa và những người khác, cứ ngỡ bằng hữu phải là như vậy, nhưng khi thấy Khuông Thành và Quý Ưu, dường như lại cảm thấy làm bằng hữu với họ thoải mái hơn.

Nàng không thích những chuyện lừa gạt dối trá, ở cùng nhóm người của Trường Lạc quận chúa luôn có cảm giác căng thẳng, không được thong dong nhẹ nhõm như lúc này.

Chỉ là, có đôi khi hai người nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tai nóng mà thôi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!